【漢語大詞典●嘉實】
<P align=center>【漢語大詞典●嘉實】<p><br>佳美的果實。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁丘遲『芳樹詩』:“芳葉已漠漠,嘉實復離離。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐謝偃『高松賦』:“流膏可咀,嘉實可薦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明劉基『題梧桐折枝翎毛圖』詩:“鳳鳥不來嘉實晩,小禽啣上最高枝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸王韜『淞隱漫錄·尹瑤仙』:“嗚呼!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 春花謝豔,嫣質易凋;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
秋林隕風,嘉實首墮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>吁!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 可悲已!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]