【漢語大詞典●嗅】
<P align=center>【漢語大詞典●嗅】<p><br>①[xiùㄒㄧㄡˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』許救切,去宥,曉。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
亦作“嚊”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.用鼻子辨別氣味。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『論語·鄕黨』:“子路共之,三嗅而作。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>邢昺疏:“嗅,謂鼻歆其氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『詠懷』詩之一:“維鼻主於嗅,維舌主於嘗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蕭紅『春意掛上了樹梢』:“三月,花還沒有開,人們嗅不到花香。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.比喩敏銳地感覺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>老舍『四世同堂』四六:“家門開了,他看見了那個矮子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>他愣了一愣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>笑意與亮光馬上由他的臉上消逝,他嗅到了危險。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>沙汀『航線』:“圍著買辦室打抱不平的那些四等倉的客人,也驀地嗅出另外一種驚人的變動來了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]