【漢語大詞典●善才】
<P align=center>【漢語大詞典●善才】<p><br>亦作“善財”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
唐代琵琶師之稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元和中,曹保有子善才,精通琵琶,因以“善才”稱琵琶師。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>見唐段安節『琵琶錄』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『<琵琶引>序』:“問其人,本長安倡女,嘗學琵琶於穆曹二善才。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>又詩云:“曲罷曾教善才伏,妝成每被秋娘妬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明徐渭『抱琴美人圖』詩:“箜篌傳麗玉,琵琶伏善才。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸孔尙任『桃花扇·棲眞』:“俺善才遲暮,羞入舊宮;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
龜年疏懶,難隨妙工。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸吳偉業『王郞曲』:“同伴李生柘枝鼓,結束新翻善財舞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]