豐碩 發表於 2013-2-21 22:39:31

【漢語大詞典●喘】

<P align=center>【漢語大詞典●喘】<p><br>
①[chuǎnㄔㄨㄢˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』昌兗切,上獮,昌。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦作“歂”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.急促地呼吸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·丙吉傳』:“吉前行,逢人逐牛,牛喘吐舌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·言語』:“臣猶吳牛,見月而喘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>楊朔『泰山極頂』:“山路越來越險,累得人發喘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.泛指呼吸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『東觀漢記·敬隱宋皇后傳』:“聞有兒啼聲,憐之,因往就視。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>有飛鳥,紆翼覆之,沙石滿其口,鼻能喘,心怪偉之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指氣喘。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『素問·五常政大論』:“其發欬喘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·扁鵲倉公列傳』:“臣意診脈,以爲痺,根在右脅下,大如覆杯,令人喘,逆氣不能食。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.氣息。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『行次昭陵』詩:“往者災猶降,蒼生喘未蘇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『乞數珠贈南禪湜老』詩:“我老安能爲,萬刼付一喘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.輕聲說話。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·臣道』:“禮義以爲文,倫類以爲理,喘而言,臑而動。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>楊倞注:“喘,微言。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●喘】