【漢語大詞典●唐音】
<P align=center>【漢語大詞典●唐音】<p><br>1.指漢語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>五代齊己『贈念<法華經>僧』詩:“更堪誦入陀羅尼,唐音梵音相雜時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指唐詩及其風格。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋朱勝非『秀水閑居錄』:“此陳與義『秋夜詩』也,置之唐音,不復可辨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸袁枚『隨園詩話』卷一:“學窮宋理談偏妙,詩合唐音自不知。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>柳亞子『胡寄塵詩序』:“余與同人倡南社,思振唐音,以斥傖楚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]