【漢語大詞典●唐人】
<P align=center>【漢語大詞典●唐人】<p><br>1.指唐代人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋史·文苑傳六·米芾』:“冠服効唐人,風神蕭散,音吐淸暢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指中國人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元吳鑑『<島夷志略>序』:“自時厥後,唐人之商販者,外蕃率待以命使臣之禮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·外國傳五·眞腊』:“唐人者,諸番呼華人之稱也,凡海外諸國盡然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸王士禛『池北偶談·談異二·漢人唐人秦人』:“昔予在禮部,見四譯進貢之使,或謂中國爲漢人,或曰唐人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>謂唐人者,如荷蘭暹羅諸國。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蓋自唐始通中國,故相沿云爾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>聞一多『洗衣歌』:“你說洗衣的買賣太下賤,肯下賤的只有唐人不成?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>又,華僑或亦自稱唐人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]