豐碩 發表於 2013-2-20 19:51:43

【漢語大詞典●唄】

<P align=center>【漢語大詞典●唄】<p><br>
①[bàiㄅㄞˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』薄邁切,去夬,幷。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
“唄”的繁體字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
梵語(唄匿)音譯之略。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>意爲“止息”、“贊歎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>印度謂以短偈形式贊唱宗教頌歌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后泛指贊頌佛經或誦經聲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁慧皎『高僧傳·經師論』:“天竺方俗,凡是歌詠法言,皆稱爲唄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>至於此土詠經則稱爲轉讀,歌讚則號爲梵唄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉長卿『秋夜北山精舍觀體如師梵』詩:“焚香奏仙唄,向夕遍空山。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明唐寅『與朱彦明諸子同遊保叔塔』詩:“晨唄香凝通殿霧,夜漁燈散滿湖星。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸魏源『聖武記』卷五:“梵唄徹山谷,莊嚴窮七寶,爲西方極勝之區。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
唄②[bei˙ㄅㄟ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
“唄”的繁體字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>表示事實或道理明顯,易於了解。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>何永鼇『火焰山上四十天』:“有什么奇怪的,一塊紅石頭唄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>表示勉強同意或無所謂的語氣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周立波『暴風驟雨』第一部一:“他想,不明白就不明白吧,反正他們會給他車錢,這就得了唄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>草明『乘風破浪』第四章:“他悶悶不樂,低著頭說:‘挺好唄。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●唄】