豐碩 發表於 2013-2-20 19:31:54

【漢語大詞典●哥】

<P align=center>【漢語大詞典●哥】<p><br>
①[ɡēㄍㄜ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』古俄切,平歌,見。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.“歌”的古字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉傅玄『節賦』:“黃鍾唱哥,九韶興舞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋書·樂志一』:“前漢有虞公者,善哥,能令梁上塵起。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『陳書·後主張貴妃傳』:“選宮女有容色者以千百數,令習而哥之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按,『說文·可部』:“哥,聲也,從二可。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>古文以爲歌字。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>段玉裁注:“『漢書』多用哥爲歌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“哥詠”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.對同父母或同父異母、同母異父的兄長的稱呼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐白居易『祭浮梁大兄』:“再拜跪奠大哥於座前。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>伏惟哥孝友慈惠,和易謙恭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜鵬程『保衛延安』第四章:“剛才,自己誤會了哥的意思。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.對同族中兄長的稱呼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:叔伯哥。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.對親戚中兄長的稱呼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>巴金『家』十七:“拉胡琴的是大表哥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“哥哥”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.對與自己年齡相近的男子的尊稱或昵稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『醒世姻緣傳』第五十回:“如老哥們替人討這廩生名色,約要多少謝禮?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:李大哥。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.特指女子對所愛的男子的稱呼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明馮夢龍『掛枝兒·噴嚏』:“對粧臺,忽然間打箇噴嚏,想是有情哥思量我,寄箇信兒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『民間情歌·出了衙門手牽手』:“鐵打鏈子九尺九,哥拴脖子妹拴手,哪怕官家王法大,出了衙門手牽手。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.唐代常稱父爲哥。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『舊唐書·王琚傳』:“玄宗泣曰:‘四哥仁孝。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按,“四哥”,指玄宗之父睿宗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>武后生四子,睿宗行四。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『舊唐書·棣王琰傳』:“<李琰答玄宗>惟三哥辯其罪人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按,“三哥”,指李琰之父玄宗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>玄宗行三。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“哥哥”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
.語氣詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>相當於“啊”、“呵”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明湯顯祖『牡丹亭·勸農』:“扛酒去前坡,幾乎破了哥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明馮夢龍『掛枝兒·性急』:“這等著意哥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.宋代著名瓷窯“哥窯”的簡稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明劉侗於奕正『帝京景物略·城隍廟市』:“次窰器,古曰柴、汝、官、哥、均、定。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淸朝野史大觀·淸宮遺聞·內府瓷器變價』:“古云:美食不如美器,官、哥、定、汝,何以加茲?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●哥】