【漢語大詞典●哀音】
<P align=center>【漢語大詞典●哀音】<p><br>悲傷之音。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏繁欽『與魏文帝箋』:“潛氣內轉,哀音外激;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
大不抗越,細不幽散。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『鶯鶯傳』:“<鶯鶯>因命拂琴,鼓『霓裳羽衣』序。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>不數聲,哀音怨亂,不復知其是曲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃景仁『典衣行』:“誰家箜篌傷客心,隣舟少女彈哀音。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>聞一多『紅燭·孤雁』詩:“啊!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 從那浮云底密幕里,迸出這樣的哀音。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]