【漢語大詞典●哀咽】
<P align=center>【漢語大詞典●哀咽】<p><br>1.悲傷哽咽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·列女傳·董祀妻』:“欲舒氣兮恐彼驚,含哀咽兮涕沾頸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉陸云『與戴季甫書』:“重惟痛恨,言增哀咽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐無名氏『冥音錄』:“<女>每至節朔,輒舉觴酹地,哀咽流涕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.形容聲音悲涼而滯澀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明李東陽『捕魚圖歌』:“岸高罾小扳不足,漁歌哀咽愁人心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸納蘭性德『淸平樂』詞:“角聲哀咽,襆被馱殘月。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]