【漢語大詞典●咿嚘】
<P align=center>【漢語大詞典●咿嚘】<p><br>1.象聲詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>形容人歎息、呻吟或吟詠聲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『赴江陵途中寄贈翰林三學士』詩:“親逢道邊死,佇立久咿嚘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·丐仙』:“痂漸脫落,似能步履,顧假咿嚘作呻楚狀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>梁啟超『變法通議·學校總論』:“自餘一二佔畢咿嚘以從事於‘四書’‘五經’者,彼其用心,則爲考試之題目耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.象聲詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>雞鳴聲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐柳宗元『吊屈原文』:“牝雞咿嚘兮,孤雄束咮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.象聲詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>不淸晰的人語聲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]