【漢語大詞典●品節】
<P align=center>【漢語大詞典●品節】<p><br>1.謂按等級、層次而加以節制。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·檀弓下』:“品節斯,斯之謂禮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“品,階格也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
節,制斷也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『朱子語類』卷六二:“道亦是自然之理,聖人於中爲之品節以教人耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指等級。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明劉元卿『賢奕編·家閑』:“司馬溫公治家,謹守禮法……以給上下之衣食,及吉凶之費,皆有品節。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.品行;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
節操。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸顧炎武『答徐甥公肅書』:“國步阽危,方州瓦解,而老成碩彦,品節矯然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸曾國藩『鈔朱子小學書後』:“蓋先生之治人,尤重品節。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]