豐碩 發表於 2013-2-20 15:29:08

【漢語大詞典●品】

<P align=center>【漢語大詞典●品】<p><br>
①[pǐnㄆㄧㄣˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』丕飲切,上寢,滂。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.眾多。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“品物”、“品類”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.事物的種類。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·袁京傳』:“朝廷以逢嘗爲三老,特優禮之,賜以珠畫特詔祕器,飯含珠玉二十六品。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋吳曾『能改齋漫錄·方物』:“趙郡李述著『慶曆花品』,以敘吳中之盛,凡四十二品。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第十九回:“米有幾樣?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 果有幾品?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.物品,物件。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·郊特牲』:“籩豆之薦,水土之品也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“謂籩豆所充實之物,皆是水土所生品類,非人所常食也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐慧淨『雜言』詩:“擾擾三界溺邪津,渾渾萬品忘眞匠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『書信集·致李秉中』:“前由東京鋪子寄到小孩衣褲各一事,知系兄見惠之品,甚感謝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.等級,等第。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·舜典』:“百姓不親,五品不遜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“品,謂品秩也,一家之內尊卑之差。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·匈奴傳上』:“故約,漢常遣翁主,給繒絮食物有品,以和親,而匈奴亦不復擾邊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顏師古注:“品謂等差也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋書·恩倖傳序』:“劉毅所云‘下品無高門,上品無賤族’者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『原性』:“性之品有三,而其所以爲性者五。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.我國封建社會官吏的等級。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·周語中』:“內官不過九御,外官不過九品。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『秘書少監獨孤府君墓志銘』:“<元和>七年,以考功知制誥入謝,因賜五品服。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋趙彦衛『云麓漫鈔』卷五:“漢制自中二千石至百石爲十二等,魏更爲九品,梁爲十八班,陳復爲品,後周更爲九命,隋復爲品,逮今不改。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周立波『暴風驟雨』第一部十二:“做了官了。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>生產委員算幾品?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“品級”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.品性,品格。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明徐渭『〈李伯子畫冊〉序』:“其爲品則畫家所稱精神與逸靡不具。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郁達夫『盛夏閑居仿漁洋例成詩八首·錢牧齋』:“虞山才力軼前賢,可惜風流品未全。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.標准。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·酷吏傳·咸宣』:“群盜起不發覺,發覺而弗捕滿品者,二千石以下至小吏主者皆死。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顏師古注:“品,率也,以人數爲率也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.按一定的標准、等第安排。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·周語中』:“品其百籩,修其簠簋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·銓賦』:“麗辭雅意,符采相勝,如組織之品朱紫,畫繪之著玄黃。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.評價,衡量。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋顏延之『赭白馬賦』:“料武藝,品驍騰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『南省試策』之一:“有立中正以品功伐之高下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明張居正『請申舊章飭學政以振興人才疏』:“體訪得實,不必品其文藝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周立波『暴風驟雨』第一部十四:“他和他的那個組,打地,評等級,品好賴,劈靑苗……整整地忙了五天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.演奏樂器。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>前蜀韋莊『玉樓春』詞:“堪愛晩來韶景甚,寶柱秦箏方再品。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋孫光憲『浣溪沙』詞:“早是消魂殘燭影,更愁聞著品絃聲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第十二回:“品了三通畫角,發了三通攂鼓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
11.品嘗;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
體味。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸黃鷟來『秋曉行阧山値雨訪李庚初煉師』詩:“欵我煮芳泉,爲品茶筍味。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周而復『上海的早晨』第四部十二:“室內悄悄的,只見大家細細在品咖啡的滋味。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>峻靑『海嘯』第三章四:“她品不出小馬的話味。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
12.佛經的篇章。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>梵語“跋渠”,意譯爲“品”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝齊王屮『頭陀寺碑文』:“故能使三十七品有樽俎之師,九十六種無藩籬之固。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明宋濂『新刻楞伽經序』:“經凡一百五十一品,茲所存者,特其一爾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸龔自珍『正譯第七』:“我,阿難自我也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
聞,阿難自聞也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>某品某品,皆阿難所定也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
13.謂相同;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
齊等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·李尋傳』:“臣聞月者,衆陰之長,銷息見伏,百里爲品。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顏師古注引孟康曰:“品,同也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>言百里內數度同也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
14.指琵琶、月琴等弦樂器上的弦枕木。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦稱“柱”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第十八回:“就把怎的撥弦;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
怎的按品……指使的他眼耳手口隨了一個心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“品柱”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
15.三“口”合成“品”字,故常用作“三”的隱語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“品胎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
16.姓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明有品嵒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>見『萬姓統譜』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●品】