豐碩 發表於 2013-2-20 15:20:45

【漢語大詞典●哂】

<P align=center>【漢語大詞典●哂】<p><br>
①[shěnㄕㄣˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』式忍切,上軫,書。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.微笑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·先進』:“夫子哂之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉楊方『合歡詩』之二:“子笑我必哂,子慼我無懽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸厲鶚『沉醉東風·春日西湖』曲:“老作承平快活人,看鏡裏春山似哂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.譏笑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉孫綽『遊天台山賦』:“哂夏蟲之疑冰,整輕翮而思矯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉商『哭韓淮端公兼上崔中丞』詩:“讀書哂霸業,翊贊思皇王。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸和邦額『夜譚隨錄·陳景之』:“主人哂曰:‘奈何恃勢如此!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『熱風·隨感錄五十七』:“高雅的人說,‘白話鄙俚淺陋,不値識者哂之者也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●哂】