【漢語大詞典●咄唶】
<P align=center>【漢語大詞典●咄唶】<p><br>1.歎息。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·吳志·呂蒙傳』:“<孫權>見<蒙>小能下食則喜,顧左右言笑,不然則咄唶,夜不能寐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明徐渭『宴遊西郊』詩:“長空生咄唶,懊緒付娉婷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸孫枝蔚『行子吟』之三:“壯士能相笑,乃與商賈親,咄唶復咄唶,行子良苦辛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶咄嗟。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>呼吸之間。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>形容時間短暫;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
迅速。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·曹植<贈白馬王彪>詩』:“自顧非金石,咄唶令心悲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“言人命叱呼之間,或至夭喪也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元揭傒斯『春日雜言』詩之二:“一朝際風塵,身貴位益崇,死生好惡間,咄唶生秋風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]