【漢語大詞典●咄叱】
<P align=center>【漢語大詞典●咄叱】<p><br>1.呵責。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淮南子·覽冥訓』:“故不招指,不咄叱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·論死』:“病困之時,仇在其旁,不能咄叱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋秦觀『三老堂』詩:“群姦懾謦欬,衆廢起咄叱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明宋濂『吳德基傳』:“視民如子,民有訴,召使前與語,弗加咄叱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.歎惜聲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『南史·賊臣傳·侯景』:“景聞之大懼泣下,覆面引衾臥,良久方起,歎曰:‘咄叱!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 咄叱!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 誤殺乃公。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]