【漢語大詞典●咆烋】
<P align=center>【漢語大詞典●咆烋】<p><br>亦作“咆咻”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.大聲叫囂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>形容人的桀驁不馴。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·左思<魏都賦>』:“剋剪方命,吞滅咆烋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>張載注:“咆烋,猶咆哮也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李周翰注:“言咆哮不賓者皆除剪吞滅之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·西域傳一·哈密衛』:“<哈密>使臣猶久留,大肆咆烋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.形容勇猛豪邁。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北魏荀濟『贈陰梁州』詩:“大選咆咻士,廣募嫖姚尉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]