【漢語大詞典●咎繇】
<P align=center>【漢語大詞典●咎繇】<p><br>亦作“咎陶”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
即皋陶。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>舜之賢臣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>咎,通“皋”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『楚辭·離騷』:“湯禹嚴而求合兮,摯咎繇而能調。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·蜀志·諸葛亮傳』:“咎繇大賢也,周公聖人也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孔子家語·正論』:“『夏書』曰:‘昏、默、賊殺,咎陶之刑也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋沈作喆『寓簡』卷二:“吾於『春秋』,求爲咎陶而已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]