【漢語大詞典●周圓】
<P align=center>【漢語大詞典●周圓】<p><br>亦作“周員”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦作“周圜”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.循環。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淮南子·俶眞訓』:“夫水嚮冬則凝而爲冰,冰迎春則泮而爲水,冰水移易於前後,若周員而趨,孰暇知其所苦樂乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.周圍;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
范圍。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·西域傳·大秦』:“所居城邑,周圜百餘里。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北魏酈道元『水經注·河水四』:“山頂周圓五六里,少草木。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>許傑『旅途小記』:“在燈光的四周,除了這燈光所及到的半尺周圓以外,盡是嚴重的黑暗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.圓滿;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
圓全。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『山居賦』:“勢有偏側,地闕周員。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『敦煌變文集·維摩詰經講經文』:“越三賢、超十地,福德周圓入仏位。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元劉祁『歸潛志』卷八:“趙閑閑嘗言,律詩最難工,須要工巧周圓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]