豐碩 發表於 2013-2-20 14:17:22

【漢語大詞典●周遍】

<P align=center>【漢語大詞典●周遍】<p><br>
亦作“周徧”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.普遍;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
遍及。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『墨子·非儒下』:“夫一道術學業仁義者,皆大以治人,小以任官,遠施周徧,近以脩身。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·宣帝紀』:“<宣帝>數上下諸陵,周徧三輔,常困於蓮勺鹵中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋孟元老『東京夢華錄·車駕宿大慶殿』:“殿庭廣闊,可容數萬人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>盡列法駕儀仗於庭,不能周徧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>瞿秋白『<餓鄕紀程>跋』:“假設心海的波濤,展蕩周遍,‘趨平’之機成熟,這自然是可能的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.周全,全面。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『孔復君架樓貯書疏地累石花藥環列』詩:“書中之理甚周徧,可惜有眼何時見。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明王守仁『傳習錄』卷下:“聖人之言,本自周遍,但有問難的人,胸中窒礙,聖人被他一難,發揮得愈加精神。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸采蘅子『蟲鳴漫錄』卷二:“必兢兢焉冥搜積想,務期周遍而後已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●周遍】