【漢語大詞典●周普】
<P align=center>【漢語大詞典●周普】<p><br>完備;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
普遍。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢鄭玄『易解附錄·易贊易論』:“『周易』者,言易道周普,無所不備。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·書記』:“注序世統,事資周普。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王起『五色露賦』:“始曖空而雜揉,俄泫草而周普。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋史·樂志八』:“縣象著明,照臨下土,降福穰穰,德施周普。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]