【漢語大詞典●呼謈】
<P align=center>【漢語大詞典●呼謈】<p><br>號呼;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
號哭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·東方朔傳』:“上令倡監榜舍人,舍人不勝痛,呼謈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注:“<呼謈>謂痛切而叫呼也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>與『田蚡傳』‘呼服’音義皆同。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋洪邁『夷堅丁志·符助教』:“<黃衣卒>所點處隨手成大疽如盌,<符助教>凡呼謈七晝夜乃死。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸錢謙益『吳士熙授承德郞制』:“事藂必理,刃皆有餘。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>庭無呼謈之民,野絶探丸之盜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]