【漢語大詞典●呼豨】
<P align=center>【漢語大詞典●呼豨】<p><br>擬聲之詞,無實義。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『樂府詩集·鼓吹曲辭一·漢鐃歌』:“妃呼豨!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 秋風肅肅晨風颸,東方須臾高知之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸翟灝『通俗編·聲音』:“此皆歌之遺音。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>有聲無字,借字以作譜者也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>今人狀風聲曰‘呼豨’,當即用此二字。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]