【漢語大詞典●和調】
<P align=center>【漢語大詞典●和調】<p><br>1.調和。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『管子·度地』:“天地和調,日有長久。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『素問·痹論』:“榮者,水穀之精氣也,和調於五藏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁何遜『七召·肴饌』:“劑水火而和調,糅蘇蔱以芬芳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指調味。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋司馬光『辭左仆射第三劄子』:“多鹽則太鹹,多梅則太酸,和調適宜,最爲難事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.和睦;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
使和睦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『墨子·兼愛中』:“兄弟不相愛,則不和調。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉干寶『搜神記』卷十一:“薦賢退惡,和調百姓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明陸世廉『西台記』第一出:“念亂圖存,總須將相和調。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]