豐碩 發表於 2013-2-20 11:59:43

【漢語大詞典●和悅】

<P align=center>【漢語大詞典●和悅】<p><br>
亦作“和說”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.和樂喜悅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周禮·夏官·撣人』:“萬民和說而正王面。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·滑稽列傳褚少孫論』:“郭舍人者,發言陳辭雖不合大道,然令人主和說。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐賈至『旌儒廟碑』:“牲幣有數,以時饗祀……人神和悅,怨氣銷散。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蔣士銓『桂林霜·閨誠』:“奴與馬郞孝敬承歡,庭闈和悅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指奉承,取悅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·何進傳』:“各出家財千萬爲禮,和悅上意,但欲託卿門戶耳!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.和顏悅色;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
和藹。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·匡衡傳』:“正躬嚴恪,臨衆之儀也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
嘉惠和悅,饗下之顔也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李復言『續幽怪錄·李靖』:“一奴從東廊出,儀貌和悅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『古今小說·張道陵七試趙昇』:“<衆人>竟把作乞兒看待,惡言辱駡,趙昇愈加和悅,全然不校。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『四世同堂』十六:“曉荷莊重而又和悅的說‘瑞豊,你也下場好了。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●和悅】