【漢語大詞典●呻】
<P align=center>【漢語大詞典●呻】<p><br>①[shēnㄕㄣ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』失人切,平眞,書。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.吟誦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·學記』:“今之教者,呻其佔畢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“言今之師自不曉經之義,但吟誦其所視簡之文。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋沈遼『代人投半刺書』:“幸而蒙一顧之重,一言之教,豈若是窺陳編、呻糟粕而已哉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.因疾痛勞苦而嗟歎的聲音。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『素問·陰陽應象大論』:“在聲爲呻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王冰注:“呻,吟聲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『鄆州谿堂』詩:“孰呻孰歎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 孰寃不問?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·花姑子』:“至七夜,安忽甦,反側以呻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]