【漢語大詞典●吮】
<P align=center>【漢語大詞典●吮】<p><br>①[shǔnㄕㄨㄣˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』食尹切,上準,船。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』徂兗切,上獮,從。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
用嘴吸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·備內』:“醫善吮人之傷,含人之血。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐錢珝『江行無題』詩之二一:“詩癖非吾病,何妨吮短豪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『二十年目睹之怪現狀』第五一回:“<姑娘>却剩了一段魚脊骨吃不乾淨,只得用手拿起來吮了又吮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>巴金『家』二一:“蟲咬了我的手指頭,還是你給我吮傷痕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
吮②[xuànㄒㄩㄢˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
箭括。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]