【漢語大詞典●君相】
<P align=center>【漢語大詞典●君相】<p><br>1.國君的上儐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周禮·秋官·司儀』:“每門止一相。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>及廟,唯君相入。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“惟君相入,客臣也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
相不入矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.國君與國相。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·晉語九』:“今主一宴而恥人之君相,又弗備,曰‘不敢興難’,無乃不可乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>韋昭注:“君,康子;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
相,段規。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]