【漢語大詞典●吚唔】
<P align=center>【漢語大詞典●吚唔】<p><br>1.象聲詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>讀書聲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸魏禧『姜貞毅先生傳』:“公時九歲,與兄圻夜讀,書聲吚唔不絶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸陸以湉『冷廬雜識·秋畦公取士』:“梧井朱門落葉深,吚唔聲隔院沈沈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.借指擬聲誦讀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸曾國藩『聖哲畫像記』:“士方其佔畢吚唔,則期報於科第祿仕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]