豐碩 發表於 2013-2-19 20:15:20

【漢語大詞典●吹噓】

<P align=center>【漢語大詞典●吹噓】<p><br>
1.呼氣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『隋書·儒林傳·王孝籍』:“咳唾足以活枯鱗,吹噓可用飛窮羽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸許秋垞『聞見異辭·返魂奇事』:“衆仙女見朱某在側,趁勢吹噓,如柳絮漾入晴空,飄揚無定。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸百一居士『壺天錄』卷下:“有海蛇一條,傍岸遊泳,吹噓吐沫,久而始隱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指喘氣急促。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第十六回:“那十個廂禁軍,雨汗通流,都嘆氣吹噓,對老都管說道:‘我們不幸做了軍健……我們直恁地苦。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『故事新編·補天』:“<女媧>以未曾有的勇往和愉快繼續著伊的事業,呼吸吹噓著,汗混和著。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.比喩用力極小而成大事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝陳徐陵『檄周文』:“叱吒而平宿豫,吹噓而定壽陽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明張四維『雙烈記·虜驕』:“吹噓定魯齊,談笑平吳楚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>媧石女氏『吊國民慶祝滿政府之立憲』:“今我國民,不費吹噓之力,汗血之勞,立憲幸福,拱手以得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.吹氣使冷,噓氣使暖,吹冷噓熱可使萬物枯榮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·鄭泰傳』:“孔公緒淸談高論,噓枯吹生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李賢注:“枯者噓之使生,生者吹之使枯,言談論有所抑揚也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.比喩寒暖變化。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐盧照隣『雙槿樹賦』序:“故知柔條朽榦,吹噓變其死生;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
落葉凋花,剪拂成其光價。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸秋瑾『春草』詩:“吹噓須著意,莫使感榮枯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.指風吹。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐孟郊『哭李觀』詩:“淸塵無吹噓,委地難飛揚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>太平天國洪秀全『御制千字詔』:“風偃四方,吹噓猛厲,悠然作雲,雨下空際。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.比喩獎掖,汲引。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋書·沈攸之傳』:“卵翼吹噓,得升官秩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『贈獻納使起居田舍人澄』詩:“揚雄更有『河東賦』,唯待吹噓送上天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『哭鄭丈』詩之四:“泉蒙煩濬達,槁質費吹噓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>師陀『李賀的夢』:“經過韓愈的吹噓,李賀已經是名滿京城了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.吹捧;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
夸口;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
說大話。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·名實』:“有一士族,讀書不過二三百卷,天才鈍拙……多以酒犢珍玩,交諸名士,甘其餌者,遞共吹噓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朝廷以爲文華,亦嘗出境聘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『四世同堂』十:“他自己呢也很會吹噓,一提到身家,他便告訴人家他是世襲基督徒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>曹禺『北京人』第一幕:“他也好吹噓,總愛夸顯過去他如何的闊綽豪放。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魏巍『東方』第三部第十一章:“美國人吹噓,說這個師有一百七十五年建軍的曆史。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.謂吹竽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北周庾信『小園賦』:“昔早濫於吹噓,藉『文言』之慶餘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>倪璠注引『韓子』:“齊宣王使人吹竽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南郭處士請爲王吹竽,粟食與三百人等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宣王死,文王即位,一一聽之,處士乃逃……吹噓,謂吹竽也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“吹竽”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.道教語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>導引吐納。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐元稹『敘詩寄樂天書』:“僕少時授吹噓之術於鄭先生,病嬾不就。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●吹噓】