【漢語大詞典●吟謠】
<P align=center>【漢語大詞典●吟謠】<p><br>1.猶吟唱;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
吟誦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋謝惠連『喜雨』詩:“上天湣憔悴,商羊自吟謠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐楊炯『後周明威將軍梁公神道碑』:“月愰風襟,每吟謠於牋綵;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
花新葉早,必賞會於琴樽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指詩歌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『入東道路』詩:“行路既經見,願言寄吟謠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]