豐碩 發表於 2013-2-19 18:22:37

【漢語大詞典●告訐】

<P align=center>【漢語大詞典●告訐】<p><br>
責人過失或揭人陰私;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
告發。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·刑法志』:“及孝文即位……論議務在寬厚,恥言人之過失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>化行天下,告訐之俗易。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顏師古注:“訐,面相斥罪也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『上韓丞相論災傷手實書』:“昔之爲天下者,惡告訐之亂俗也,故有不干己之法,非盜及強姦不得捕告。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明王錂『春蕪記·定計』:“<王小四>只在市井胡行,不怕官司告訐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸阮葵生『茶餘客話』卷八:“後數年,鏡爲鄕人告訐,亡命不知所終。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>劉師培『悲佃篇』:“明代之時,北境之田招民開墾,彼此告訐,或投獻於王府勳戚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●告訐】