【漢語大詞典●吠狗】
<P align=center>【漢語大詞典●吠狗】<p><br>1.看守門戶的狗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>聞聲則吠,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·昭公二十三年』:“吏人之與叔孫居於箕者,請其吠狗,弗與。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“狗有吠守者,有主獵者……吏人請叔孫乞其吠守之狗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·李棲筠傳』:“宿賊張度保陽羨西山,累年吏討不克。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>至是發卒捕斬,支黨皆盡,里無吠狗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾有『余來儋耳得吠狗』詩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.古地名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·齊語』:“反其侵地柴夫、吠狗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>韋昭注:“燕之二邑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]