【漢語大詞典●吠】
<P align=center>【漢語大詞典●吠】<p><br>①[fèiㄈㄟˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』符廢切,去廢,奉。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
亦作“犻”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.狗叫。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·召南·野有死麕』:“舒而脫脫兮,無感我帨兮,無使尨也吠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉陶潛『歸園田居』詩之一:“狗吠深巷中,雞鳴桑樹巔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>曹禺『日出』第一幕:“小東西由臥室里跑出來,她驚慌地關上門,巴兒狗在門縫兒里吠著。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.泛指動物鳴叫。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李嶠『爲水潦災異陳情表』:“謬職之謗,或譏於畫虎續貂;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
敗官之尤,有議於諠盧吠鵲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“吠蛤”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.比喩惡言攻擊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周書·趙善等傳論』:“自三方鼎峙,群雄競逐,俊能馳騖,各吠非主。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋許棐『喑犬說』:“犬瘖於聲者未必瘖於心也……視夫衞輒吠父,王莽吠君,管象吠兄弟,怒聲嘈嘈於天下後世耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]