【漢語大詞典●吳劍】
<P align=center>【漢語大詞典●吳劍】<p><br>1.寶劍。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>春秋吳人善鑄劍,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李嶠『奉和杜員外扈從校閱』詩:“燕弧帶曉月,吳劍動秋霜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“吳鈎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指春秋吳公子季劄之劍。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>季劄過徐,徐君愛其劍,口不敢言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>季劄心知之,以使上國而未獻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>及返至徐,則徐君已死,於是,乃解其寶劍掛徐君塚樹而去,以酬宿昔之心諾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>傅尃『次韻答今希』之三:“宿諾尙虛吳劍掛,斜陽空付魯戈揮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參閱『史記·吳太伯世家』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]