【漢語大詞典●吳音】
<P align=center>【漢語大詞典●吳音】<p><br>1.吳地的語音;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
吳語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋書·顧琛傳』:“先是,宋世江東貴達者,會稽孔季恭、季恭子靈符、吳興丘淵之及琛,吳音不變。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐顧況『南歸』詩:“鄕關殊可望,漸漸入吳音。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陶牧『季夏憶吳門景物寄內』詩:“愁邊節物知難遣,別久吳音漸欲忘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.吳地的音樂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋范成大『吳郡志·風俗』:“吳音,淸樂也,乃古之遺音。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐初古曲漸缺,管絃之曲多訛失,與吳音轉遠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸曹寅『高鶴修琴友索贈時寓僧樓即事戲之』詩:“雅識吳音妙,微風縹緲間。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]