豐碩 發表於 2013-2-19 13:18:13

【漢語大詞典●名俊】

<P align=center>【漢語大詞典●名俊】<p><br>
亦作“名儁”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦作“名雋”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.俊傑,傑出的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明歸有光『通議大夫李公行狀』:“公雅自修飭,好交名俊,視庸輩不屑也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明張居正『答宗伯董幼海』:“當聖皇御極之時,正名儁彙登之日。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸陳康祺『郞潛紀聞』卷三:“當未撤棘時,學使者馮雲驤籍三川名雋三十人,驗其得失。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱自淸『三家書店』:“假使有閑工夫,去領略領略那名雋的談吐,倒也値得的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂俊秀出眾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸龔自珍『好事近·補記仲夏情事』詞:“名俊出天然,字近『曹娥碑』格。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>何以報他紈扇,饋一筐梅實。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●名俊】