【漢語大詞典●名郞】
<P align=center>【漢語大詞典●名郞】<p><br>宋代禮部郞中的別稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋元豊官制,禮部郞中謂之名表郞官,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『寄題思軒』詩:“名郞此地昔徘徊,天誘良孫接踵來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋秦觀『代賀運使啟』:“肆輟名郞,出爲膚使。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>符檄未加於一道,威名已肅於列城。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參閱淸厲荃『事物異名錄·爵位·禮部』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]