豐碩 發表於 2013-2-19 12:57:20

【漢語大詞典●名士】

<P align=center>【漢語大詞典●名士】<p><br>
1.指名望高而不仕的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·月令』:“<季春之月>勉諸侯,聘名士,禮賢者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“名士,不仕者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“名士者,謂其德行貞絶,道術通明,王者不得臣,而隱居不在位者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢桓寬『鹽鐵論·褒賢』:“萬乘之主,莫不屈體卑辭,重幣請交,此所謂天下名士也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·劉頌傳』:“今閻閭少名士,官司無高能,其故何也?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 淸議不肅,人不立德,行在取容,故無名士。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸侯方域『朋黨論下』:“朝廷有頑鈍無恥之大臣,而後草茅有激濁揚淸之名士。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.舊時指以學術詩文等著稱的知名士人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·尊師』:“由此爲天下名士顯人,以終其壽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·名實』:“有一士族,讀書不過二三百卷……多以酒犢、珍玩交諸名士,甘其餌者,遞共吹噓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元虞集『送韓伯高僉憲浙西』詩:“闕下諫書誰第一?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 濟南名士舊無雙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.泛指知名人士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『四世同堂』二:“他的人雖小,而氣派很大,平日交結的都是名士與貴人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指恃才放達、不拘小節之士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第四九回:“是眞名士自風流!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 你們都是假淸高,最可厭的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>瞿秋白『<亂彈>代序』:“固然,乾嘉之世的紳士之中已經攙雜了些鹽商‘駔儈’--鄭板橋之類的名士所瞧不起的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“名士風流”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.指刑名之士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·律書』:“自是之後,名士迭興,晉用咎犯,而齊用王子,吳用孫武,申明軍約,賞罰必信,卒伯諸侯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●名士】