【漢語大詞典●合群】
<P align=center>【漢語大詞典●合群】<p><br>1.和合群眾;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
團結群眾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·非十二子』:“古之所謂士仕者,厚敦者也,合群者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>楊倞注:“合,謂和合。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>群,衆也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>章炳麟『訄書·訂孔』:“荀卿以積僞俟化治身,以隆禮合群治天下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陳毅『六十三歲生日述懷』詩:“只有共産黨,敢於大合群。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>人民擁護黨,黨依靠人民。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.與集體融洽相處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>老舍『駱駝祥子』五:“他們多少以爲他不大合群,別扭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.猶成群。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『羊城晩報』1984.5.16:“隨時都會遭到龔擊的家鼠是不會合群嬉耍的,只能獨個兒跳竄奔跑尋開心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]