【漢語大詞典●合幹】
<P align=center>【漢語大詞典●合幹】<p><br>1.謂肋骨相緊靠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·僖公二十三年』“曹共公聞其騈脅”晉杜預注:“騈脅合幹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“幹是肋之別名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>騈訓比也,骨相比迫若一骨然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謂樹的主干相幷合。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋書·禮志三』:“嘉禾積穗於殿甍,連理合幹於園籞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]