【漢語大詞典●合下】
<P align=center>【漢語大詞典●合下】<p><br>1.即時;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
當下。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋黃庭堅『少年心』詞:“合下休傳音問,你有我,我無你分。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『朱子語類』卷一四○:“如秦少遊詩甚巧,亦謂之‘對客揮毫’者,想他合下得句便巧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.當初;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
原先。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『朱子全書·大學一』:“‘大學之道,在明明德’,謂人合下便有此明德。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明呂坤『與總河劉晉川論道脈圖』:“今之講學者曰:‘吾心合下便是中,不待思量,不須計較。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>如是則舜顔皆在下風矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]