【漢語大詞典●吐辭】
<P align=center>【漢語大詞典●吐辭】<p><br>亦作“吐詞”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
發言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦謂寫作詩文。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·問孔』:“使此言意不解而文不分,是謂孔子不能吐辭也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉曹毗『對儒』:“吐辭則藻落揚班,抗心則志擬高鴻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李白『獻從叔當塗宰陽冰』詩:“吐辭又炳煥,五色羅華星。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明杜濬『嵇康』詩:“吐辭薄湯武,千載有生氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明汪道昆『五湖遊』:“那漁翁吐辭不俗,想他是江湖散人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸方文『宋遺民詠·鄭所南思肖』:“吐詞惟痛快,忌諱所不顧。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>當時文網密,肝膽向誰訴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]