【漢語大詞典●吁嘆】
<P align=center>【漢語大詞典●吁嘆】<p><br>亦作“吁歎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
歎息;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
哀歎。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐谷神子『博異志·張不疑』:“言色慘沮,吁嘆不已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸吳殿麟『答任幼直先生書』:“丁酉之冬,識先生於廣陵,邂逅交,情逾故舊,矜我窮屈,吁歎再三。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>巴金『秋』一:“覺新偶而發出一兩聲吁歎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]