【漢語大詞典●司箴】
<P align=center>【漢語大詞典●司箴】<p><br>職掌規諫、勸誡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·張華<女史箴>』:“女史司箴,敢告庶姬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注引毛萇『詩傳』:“古者后夫人必有女史彤管之法,女史不記其過,其罪殺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·李充傳』:“室有善言,應在千里,況乎行止復禮克己。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>風人司箴,敬貽君子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『舊唐書·李義府傳』:“勉之又勉,光茲守器。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>下臣司箴,敢告近侍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]