【漢語大詞典●司存】
<P align=center>【漢語大詞典●司存】<p><br>1.執掌;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
職掌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『論語·泰伯』:“籩豆之事,則有司存。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·桓沖傳』:“臣司存閫外,輒隨宜處分。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋孫奕『履齋示兒編·經說·周禮六官』:“有六卿,分職率屬,各有司存。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明謝肇淛『五雜俎·地部二』:“東方主生,西方主殺,各有司存,豈宜幷用?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.有司;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
官吏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝陳沈炯『爲周弘正讓太常表』:“儻九賓闕相,封禪失儀,責以司存,云誰之咎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐溫大雅『大唐創業起居注』卷二:“自餘常事,請付司存,巨細以聞,恐疲神思。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]