【漢語大詞典●句讀】
<P align=center>【漢語大詞典●句讀】<p><br>古人指文辭休止和停頓處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>文辭語意已盡處爲句,未盡而須停頓處爲讀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>書面上用圈(“。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>)、點(“、”)來標志。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢何休『<春秋公羊傳解詁>序』:“援引他經,失其句讀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『師說』:“彼童子之師,授之書而習其句讀者,非吾所謂傳其道解其惑者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·仙人島』:“我言君不通,今益驗矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>句讀尙不知邪?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『花邊文學·點句的難』:“常買舊書的人,有時會遇到一部書,開首加過句讀,夾些破句,中途却停了筆:他點不下去了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]