豐碩 發表於 2013-2-18 13:44:27

【漢語大詞典●古歡】

<P align=center>【漢語大詞典●古歡】<p><br>
亦作“古懽”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.往日的歡愛或情誼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·古詩<凜凜歲云暮>』:“良人惟古懽,枉駕惠前綏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李善注:“良人念昔日之懽愛,故枉駕而迎己。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.借稱舊好,老朋友。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸黃景仁『雜詩』:“鮑叔稱古歡,用惠深自售。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸龔自珍『己亥雜詩』之一五九:“鄕國論文集古歡,幽人三五薜蘿看。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>龐樹柏『邀寒瓊濱虹蛻公晩酌』詩:“三士連翩至,蕭齋接古歡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按,淸王士禛有『古懽錄』八卷,記上古至明代隱居山林之士,書名借用古語,取與古人爲友之意。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●古歡】