豐碩 發表於 2013-2-18 13:02:09

【漢語大詞典●古人】

<P align=center>【漢語大詞典●古人】<p><br>
1.古時的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·益稷』:“予欲觀古人之象。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢班昭『東征賦』:“盍各言志,慕古人兮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『復志賦』:“考古人之所佩兮,閱時俗之所服。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明王鏊『震澤長語·雜論』:“古人行事,殊非今人所及。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭小川『西出陽關』詩:“風砂呵風砂,只望你不把今人當古人!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指亡故之人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·邶風·綠衣』:“我思古人,俾無訧兮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按,此指亡妻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·燕剌王劉旦傳』:“如使古人有知,當何面目復奉齊酎見高祖之廟乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顏師古注:“古人謂先人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『東坡志林·黃州憶王子立』:“張師厚久已死,今年子立復爲古人,哀哉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『初刻拍案驚奇』卷二十:“李兄果是我八拜至交,指望再得相會,誰知已作古人!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『熱風·望勿“糾正”』:“汪原放君已經成了古人了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.介於猿人與新人之間的人類。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦稱早期智人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如我國的廣東馬壩人、湖北長陽人和山西丁村人等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●古人】