【漢語大詞典●口體】
<P align=center>【漢語大詞典●口體】<p><br>口和腹;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
口和身體。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·離婁上』:“此所謂養口體者也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>若曾子則可謂養志也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『諫買浙燈狀』:“百姓不可戶曉,皆謂陛下以耳目不急之玩,而奪其口體必用之資。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元汪元亨『雁兒落過得勝令·歸隱』曲:“性情甘澹雅,口體便粗糲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明宋濂『送東陽馬生序』:“<余>以中有足樂者,不知口體之奉不若人也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]